Hình ảnh MC Phan Anh rơi nước mắt trong chương trình Giai điệu tự hào tháng 7 đã nhận được những ý kiến trái chiều. Đó chính là nguyên nhân khiến MC Phan Anh quyết định bộc bạch nỗi lòng của mình.
Mới đây, hình ảnh MC Phan Anh bật khóc trong chương trình Giai điệu tự hào tháng 7 đã thu hút được sự chú ý từ dư luận. Anh đã không thể kìm chế xúc cảm của mình khi những giai điệu từ ca khúc “Hát về anh” của nhạc sĩ Thế Hiển vang lên trên sân khấu.
Ngay tại chương trình, anh tâm sự: “Ba mẹ con cũng là bộ đội. Khi nghĩ về những chiến công thầm lặng đó, con cảm thấy rất nhiều cảm xúc. Chúng con xin lỗi vì đôi lúc, chúng con đã quên đi điều đó. Nhưng con hiểu bây giờ, con không được phép quên và các thế hệ sau cũng sẽ không bao giờ quên. Con xin hứa về điều đó".
Cho đến ngày hôm nay, sự kiện MC Phan Anh bật khóc trên sóng truyền hình vẫn được cư dân mạng truyền tay nhau chia sẻ. Phần lớn khán giả trân trọng những cảm xúc thật của anh và thực sự ấn tượng với những chia sẻ chân thành nhưng ý nghĩa của nam MC trong đêm diễn ra chương trình.
Mới đây, MC Phan Anh đã chia sẻ về sự kiện đặc biệt này trên trang cá nhân nhằm bày tỏ những cảm xúc của mình với khán giả và người hâm mộ.
Nam MC cho biết: “Thật lòng chia sẻ, khoảng thời gian này, tôi thay đổi rất nhiều… Có những giây phút nếu sự tập trung, và khi cảm xúc là của trái tim, trong đầu tôi, những hình ảnh có sự kết nối nhau bỗng tràn về với tốc độ kinh khủng, giống như một giây giờ mình có thể gặp tới cả nghìn hình ảnh và phân tích chúng với tốc độ chóng mặt. Đó là điều tôi chưa lý giải được.. Nhưng cũng là một phần của lý do vì sao tôi không làm chủ được cảm xúc của mình trong trường quay hôm đó”.
Anh cũng cho biết thêm: “Ba mẹ tôi đều là những người lính, đều đã để lại một phần xương máu của mình nơi chiến trường. Bạn bè của họ cũng vậy… Thật may mắn khi tôi được thấy họ những lúc bên nhau. Ở họ có một thứ tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm hồn nhiên, đẹp, hào sảng, bình dị và trong sáng khó tả”.
Có lẽ cũng chính vì đã nhiều lần tiếp xúc với người lính, nên hơn ai hết, MC Phan Anh thấu hiểu sự hi sinh và lòng dũng cảm của họ và anh cảm thấy đau khi “nhiều chứng tích lịch sử để mặc lớp bụi thời gian quên lãng”. Anh cũng từng lặng người khi “các hoạt động tổ chức tưởng niệm những chiến sĩ, những người đã hi sinh cho chiến tranh biên giới một thời gian dài có thông tin là bị hạn chế, thậm chí bị ngăn cản”.
Chính vì những cảm xúc dồn nén ấy, MC Phan Anh đã không kìm được nước mắt mà bật khóc trên sóng truyền hình. Anh tự vấn: “Giai điệu đó: Nhưng giờ đây có giây phút bình yên, sao tôi quên? Có giây phút bình yên, sao tôi quên, sao tôi quên, những người đã ngã xuống cho quê hương... Sao tôi quên? Sao tôi quên? Sao tôi quên? Sao có quá nhiều tôi??? Có còn tôi nào rơi nước mắt cho quê hương?”.
Những chia sẻ của MC Phan Anh trên trang cá nhân đã thu hút sự quan tâm của cộng đồng mạng. Đa số các khán giả thể hiện sự đồng cảm những cảm xúc và tư tưởng của anh. Tài khoản Nguyễn Hòa bình luận: “Tuổi trẻ ngày hôm nay có thể phải chứng kiến quá nhiều nhức nhối của xã hội Việt Nam hiện tại, nhưng tuyệt đối không bao giờ được quên đi lịch sử dân tộc, không bao giờ được mất niềm tin vào dân tộc . Đồng cảm những giọt nước mắt của anh Phan Anh”.
Bạn đọc Chu Kim Chi chia sẻ: “Cám ơn Phan Anh đã nói hộ lòng mình những nghĩ suy về lòng biết ơn đối với Cha, anh những người đã hy sinh bảo vệ độc lập cho Tổ quốc Việt Nam!Chương trình Giai điệu Tự hào là một chương trình rất hay bổ ích , đó là những bài học lịch sử sống động khơi dậy lòng tự hào Dân tộc với lớp trẻ không bao giờ đc phép lãng quên".
Bạn đọc Hải Yến Lê đồng tình với quan điểm của MC Phan Anh: “Đọc bài status của anh, em cũng đồng cảm với những suy nghĩ ấy. Nhiều khi thấy bản thân mình quá hèn yếu... Bài viết của anh rất hay và sâu sắc. Không phải ai là người của công chúng cũng có thể dũng cảm để nói ra những điều như vậy”.
Tiêu đề box |
---|
Trích trạng thái MC Phan Anh chia sẻ trên trang cá nhân: VÌ SAO TÔI KHÓC... Thật lòng chia sẻ, khoảng thời gian này, tôi thay đổi rất nhiều.. Có những giây phút nếu thật sự tập trung, và khi cảm xúc là của trái tim, trong đầu tôi, những hình ảnh có sự kết nối nhau bỗng tràn về với tốc độ kinh khủng, giống như một giây giờ mình có thể gặp tới cả nghìn hình ảnh và phân tích chúng với tốc độ chóng mặt. Đó là điều tôi chưa lý giải được... Nhưng cũng là một phần của lý do vì sao tôi không làm chủ được cảm xúc của mình trong trường quay hôm đó! Ba mẹ tôi đều là những người lính, đều đã để lại một phần xương máu của mình nơi chiến trường. Bạn bè của họ cũng vậy, phần đông cũng đều là những người đã vào sinh ra tử, những người chẳng tiếc tuổi trẻ, chẳng tiếc thân mình, những người đặt Tổ quốc lên trên hết, sẵn sàng phải chấp nhận mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất cha.. trong chớp mắt. Thật may mắn, khi tôi được thấy họ những lúc bên nhau. Ở họ có một thứ tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm hồn nhiên, đẹp, hào sảng, bình dị và trong sáng khó tả. Có lần tôi hỏi: các chú không sợ chết à? Mọi người cười, sợ chứ, có anh lúc đầu sợ tè ra quần ấy, nhưng sợ cũng không làm được gì, thành quen, đối mặt với nó ngạo nghễ, có khi lại còn thèm được chết, có những lúc ôm xác đồng đội mà chỉ mong được chết thay bạn của mình... Và rồi, những người lính ấy trở về, những người chưa bao giờ rao giảng cho tôi bài học đạo đức: chúng cháu phải biết ơn, chúng tao phải được đền đáp.. dù tôi biết nhiều người trong số họ khó khăn đến thế nào, được nghe kể những sự đối xử bất công ra sao, những câu chuyện hành là chính nghe càng thêm chua xót với những người đã chiến đấu cho độc lập hôm nay. Tôi đã từng đứng trước nghĩa trang Trường Sơn nơi bạt ngàn những ngôi mộ vô danh, bạt ngàn những tiếc thương, những nỗi đau không thể cất thành lời. Tôi đã từng đến thành cổ Quảng Trị để hiểu cảm giác dưới chân mình là đất Mẹ hòa lẫn xương máu biết bao chiến sỹ, đồng bào. Tôi đã từng bao lần như hóa đá khi lắng nghe câu chuyện của những người mẹ, những người vợ, của những người lính về sự khốc liệt của chiến tranh... Tôi hiểu cái giá của chiến tranh. Tôi sợ những nỗi đau khủng khiếp của chiến tranh. Và tôi cũng đã từng lên biên giới, đứng trên cột mốc nhìn về phía bên kia, nơi mà theo người dân kể và sử sách ghi chép, nơi đó đã từng thuộc về lãnh thổ Việt Nam mà lòng buồn mang mác. Và tôi đã choáng váng khi nghe thông tin về cuộc chiến tranh biên giới vốn không được kể nhiều trong sách giáo khoa, những tội ác vô cùng man rợ mà lính Trung Quốc đã gây ra cho thường dân vô tội. Ôi, người anh em, ôi người đồng chí... Và tôi đã đi qua những Bảo Lộc, Vị Xuyên, Cam Đường... nơi nhiều chứng tích lịch sử để mặc lớp bụi thời gian quên lãng. Thực lòng đó là điều tôi đau nhất! Vì chúng tôi phải bỏ qua một phần lịch sử! Vì các hoạt động tổ chức tưởng niệm những chiến sỹ, những người đã hi sinh cho chiến tranh biên giới một thời gian dài có thông tin là bị hạn chế, thậm chí là bị ngăn cản. Viết đến đây! Tôi lại rơi nước mắt! Giai điệu đó: Nhưng giờ đây có giây phút bình yên, sao tôi quên? Có giây phút bình yên, sao tôi quên, sao tôi quên, những người đã ngã xuống cho quê hương... Sao tôi quên? Sao tôi quên? Sao tôi quên? Sao có quá nhiều tôi??? Có còn tôi nào rơi nước mắt cho quê hương? Một bài viết tôi viết riêng cho những anh chị muốn hiểu rằng: sao thằng Phan Anh nó lại nhạy cảm thế? Lại rơi nước mắt như thế trong chương trình này, một chương trình cũng xin chia sẻ tôi thấy hay và còn có thể hay hơn nữa! Xin lưu ý, đây là bài viết riêng, để chế độ công khai, hoàn toàn có thể chia sẻ nhưng vui lòng không suy diễn dưới mọi hình thức! Hãy cứ cảm nhận bằng trái tim mình! Trân trọng cảm ơn! |
new action movies 2016 - new horror movies 2016 - new sci fi movies 2016 - new comedy movies 2016 - new martial arts movies - new drama movies - new adventure movies - new romance movies 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét