Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

Tôi khóc nhiều, sợ hãi và muốn tránh mặt mẹ ruột

Trong khoảng thời gian tăm tối, ngột ngạt nhất cuộc đời, Huyền My đã vô cùng sợ hãi, tủi thân và cảm thấy bất lực. Cô khóc rất nhiều và không ăn uống gì được, đến nỗi cân nặng chỉ còn ở con số 42. ...

Và ở thời điểm đó, người Á hậu muốn tránh mặt nhất, chính là mẹ ruột - người đang ngày đêm lo lắng cho cô.

Tôi khóc nhiều, sợ hãi và muốn tránh mặt mẹ ruột

Còng lưng đạp xe ship hàng cho khách

Thời thơ ấu của tôi không thiếu thốn nhưng gia đình tôi cũng không khá giả như hiện tại. Ngày đó, cả nhà tôi vẫn di chuyển bằng xe máy. Có những hôm, bố hoặc mẹ chở tôi trên chiếc xe máy giữa trời mưa, nước mưa cứ hắt vào mặt, vào người. Mặc dù đã mặc áo mưa nhưng quần áo, đầu tóc vẫn ướt đẫm.

Tôi nhìn xung quanh, có rất nhiều người, trong số đó có cả những đứa con nít như tôi, đều khổ sở trong màn mưa, chỉ những người ngồi trong ô tô là không bị ướt. Và lúc đó, tôi đã nghĩ rằng sau này, phải kiếm tiền, thật nhiều tiền để không chỉ giúp cho cuộc sống của mình dễ dàng hơn mà cả con cháu mình cũng không phải thiếu thốn.

Cái ý nghĩ phải làm việc, phải kiếm tiền theo tôi từ ngày đó. Năm 14 tuổi, gia đình tôi đi du lịch Thái Lan, tôi rất thích thú trước những món đồ như kính áp tròng, đồ trang điểm….

Lúc ấy tôi nghĩ: Ừ, những món đồ này tốt như vậy, mình sẽ đem về cho mọi người cùng dùng. Rồi sau đó, tôi bắt đầu kinh doanh. Không phải là 1 tiệm bán đồ online hoành tráng cũng chẳng có sự nổi tiếng để mà quảng cáo như bây giờ, tôi tự mình làm tất cả mọi việc, kể cả ship hàng.

Tôi nhớ như in những buổi trưa hè nắng gắt, tôi còng lưng đạp xe ship hàng sang Hà Đông rồi lại lủi thủi đạp xe về. Nhưng lúc đó, có lẽ do quá say mê với việc bán hàng và quá phấn khích vì tự tay kiếm được tiền nên tôi không nề hà vất vả.

Nhờ mẹ "góp vốn", tôi mở rộng việc kinh doanh, chuyển hẳn sang bán mỹ phẩm.  

Nhưng chẳng hiểu vì sao, toàn bộ số tiền tôi kiếm được, tôi đều đưa hết cho mẹ, dù trước đó, mẹ chỉ trêu rằng: "Mẹ góp vốn thì lãi chia đôi". Nhưng trong đầu tôi chẳng bao giờ nghĩ thế, tôi mặc định là mình kiếm được bao nhiêu thì đưa hết cho mẹ giữ.

Á hậu Huyền My: Tôi khóc nhiều, sợ hãi và muốn tránh mặt mẹ ruột - Ảnh 2.

Cho tới tận bây giờ, tôi đi chụp hình, đi dự sự kiện… có bao nhiêu thù lao đều đưa lại cho mẹ, sau đó, mẹ đưa cho tôi một phần nhỏ để chi tiêu. Đôi khi, số tiền mẹ đưa lại cũng chẳng đủ để tôi đi taxi hoặc đi chơi cùng bạn bè, nhưng tôi đã quen với việc "giao nộp" đó rồi.

Nhiều người nói tôi tham công tiếc việc, cũng có người nói tôi ham tiền nên mới "cày cuốc" cật lực như vậy. Điều đó không sai, nhưng cái gì cũng có lý do của nó.

Với tôi, đi diễn mẫu hay làm Á hậu đều là 1 công việc để kiếm ra tiền. Nhưng thứ giá trị nhất mà nghề nghiệp đem lại cho tôi, lại không phải là tiền. Tôi nhận ra điều đó từ nhiều năm trước, đó là khi tôi 14 tuổi, vào dịp nghỉ hè, bố mẹ muốn tôi theo học 1 lớp kỹ năng sống. Lớp học đó giống như 1 trại hè quân đội, ở đó tôi phải tự mình làm hết mọi việc.

Trước đó, tôi từng học một vài lớp ngắn hạn rồi, nhưng lớp học này thì "kinh khủng" hơn nhiều!

Không muốn tham gia "lớp học kinh khủng" đó, tôi tìm mọi cách để trốn. Và tôi tham gia 1 cuộc thi người mẫu, mục đích chỉ là để "trốn" lớp học hè mà thôi.

Rất may mắn là với chiều cao nổi bật, tôi được giải. Bố mẹ nghĩ rằng tôi có năng khiếu và động viên tôi tiếp tục tham gia các khóa học người mẫu. Tất nhiên là tôi đồng ý, chỉ cần không phải đi học lớp kỹ năng sống kia là tôi sẵn sàng chấp nhận.

Và đi diễn, làm mẫu nhiều, tôi dần nhận ra, hình như chỉ khi đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn và hàng trăm con mắt khán giả tôi mới thực sự là chính mình.

Tôi nhận ra rằng, những khoảnh khắc được sống với đam mê, được thể hiện trước khán giả mới chính là giá trị lớn nhất mà tôi nhận được - chứ không hẳn là cát-xê.

Sau này, khi bố mẹ thuyết phục tôi thi Hoa hậu, tôi vẫn nằng nặc từ chối, vì nghĩ rằng mình "như đàn ông", không phù hợp với cuộc thi. Tôi cũng lo lắng nữa, vì bước vào cuộc thi sẽ phải đầu tư không chỉ tiền bạc mà còn thời gian và công sức. Nếu không được giải, sẽ phụ lòng mọi người, mà tôi không bao giờ muốn thấy bố mẹ thất vọng.

Nhưng bố mẹ bảo tôi rằng, chẳng có sự đầu tư nào mà không mạo hiểm, cũng chẳng có đầu tư nào là vô ích. Và tôi nghe theo, nhưng vẫn miễn cưỡng lắm!

Tôi đã ước mình không phải là Á hậu

Tôi không hề chuẩn bị tâm lý cho cuộc thi Hoa hậu Việt Nam 2014 và càng không được chuẩn bị tâm thế trở thành Á hậu. Chỉ sau giây phút MC công bố tên Top 3, cuộc sống của tôi như bước sang 1 trang mới hoàn toàn.

Tôi dự event, tôi nhận cát-xê, tôi ăn diện đẹp… đó chỉ là những thứ mọi người thấy trên báo chí, trên những bức ảnh. Cuộc sống của tôi màu sắc hơn nhiều và cũng không ít xót xa.

Sau đêm đăng quang, scandal bắt đầu ập đến với tôi. Những chuyện do sơ xuất của tôi cũng có và phần nhiều là thông tin thêu dệt.

Nhưng dù là chủ quan hay khách quan thì tôi và gia đình tôi vẫn phải nhận tất cả búa rìu dư luận, phải nhận tất cả những điều đau đớn mà không có báo chí nào đề cập tới.

Khi scandal ập đến, chưa cần biết đúng sai, nhiều người đã comment chửi bới, dùng từ rất khó nghe nói về tôi và cả bố mẹ tôi.

Tôi tự hỏi tại sao người ta lại lôi bố mẹ mình vào những chuyện đó, họ đâu có gây ra lỗi gì tại sao lại bị chỉ trích nặng nề như vậy?

Vừa trở về từ cuộc thi, vinh quang còn chưa kịp hưởng, thậm chí, đến cả việc nghỉ ngơi sau mấy tháng vất vả, mẹ con tôi cũng chưa có, vậy mà sóng gió đã ập tới.

Mẹ tôi suy sụp. Mỗi bài báo lên, bà lại gọi điện cho tôi. Nghe giọng bà mệt mỏi, hốt hoảng, tôi lại càng chán nản hơn. Thời điểm đó, thật sự, người tôi ngại gặp nhất, người khiến tôi mệt mỏi nhất lại chính là mẹ. Tôi tránh mặt tất cả mọi người, kể cả gia đình.

Đó là quãng thời gian tăm tối, ngột ngạt nhất của tôi. Trốn 1 mình trong phòng, khóc rất nhiều. Đến mức, cân nặng của tôi chỉ còn ở con số 42. Tôi cảm thấy mình bất lực, cảm thấy tủi thân. Lúc đó, tôi đã ước giá như mình đừng tham gia cuộc thi này, giá như mình đừng là Á hậu.

Tất nhiên, chẳng có phép màu nào xảy ra, tôi và gia đình vẫn phải đối mặt. Sau những ngày khóc lóc, vật vã, tự hành hạ bản thân, tôi gạt nước mắt và quyết định phải chứng minh rằng mình xứng đáng, phải bước qua mọi chuyện.

Sau này có một số scandal khác nữa, nhưng thay vì vật vã, khổ sở như trước, tôi chọn cách bình thản chấp nhận và im lặng để thời gian chứng minh tất cả.

Á hậu Huyền My: Tôi khóc nhiều, sợ hãi và muốn tránh mặt mẹ ruột - Ảnh 6.

Đó là cách để tôi đối mặt với thị phi, và đó cũng là cách để tôi làm yên lòng những người yêu mến tôi. Nhờ có sự ủng hộ, yêu mến của mọi người tôi mới có thể sống với đam mê, mới có thể được làm công việc yêu thích.

Vậy thì tại sao tôi lại có thể xuất hiện trước mặt mọi người với 1 hình hài tiều tụy, 1 bộ mặt ủ ê rầu rĩ? Tôi bình thản, vui vẻ và hạnh phúc thì mọi người sẽ an lòng.

Vinh quang và những xót xa

Sự thật là, đã không phải chỉ 1 lần duy nhất tôi ước mình không phải là Á hậu. Rất nhiều lần, tôi đã mong điều đó xảy ra. Đó là những khi tôi quá mệt mỏi trước áp lực của dư luận, áp lực của chính danh hiệu mà tôi mang

Tôi nhớ mãi, trong đêm đăng quang, khi vương miện và danh hiệu đã được trao xong, tôi và các thí sinh khác vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của mình là chụp ảnh cùng BTC, cùng nhà tài trợ….

Khi tôi đang tất bật với việc chụp hình thì thấy em trai tôi, bố mẹ, các cô bác họ hàng đứng dưới sân khấu chờ được lên để chụp hình lưu niệm với tôi. Mọi người từ Hà Nội vào Phú Quốc để cổ vũ. Trên gương mặt họ, ai cũng đang rất hào hứng, hạnh phúc.

Em trai tôi đã cố bước lên sân khấu, chạy về phía tôi nhưng các anh bảo vệ đã ngăn lại. Và mọi người cũng được yêu cầu đứng yên dưới sân khấu.

Tất nhiên, đó không phải lỗi của các anh bảo vệ, cũng không phải lỗi của gia đình tôi. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc đó, tôi thấy tim mình như nghẹn lại. Tôi chỉ muốn chạy đến, ùa vào lòng mọi người.

Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn tiếp tục công việc của ḿnh dù trong ḷòng cảm thấy bất lực, xót xa.

Tôi biết mọi người trong gia đình chỉ mong bước lên sân khấu để chụp 1 bức hình lưu niệm với tôi trong khoảnh khắc hạnh phúc đó. Nhưng không thể thực hiện được, và đến tận bây giờ, tôi vẫn không quên được cảm giác lúc đó. Danh hiệu Á hậu cho tôi rất nhiều cơ hội, nhưng danh hiệu thực sự không chỉ có hào quang.

Tôi tự ý thức được rằng, dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cũng luôn phải tươi tắn, phải chỉn chu, phải khuôn phép hết mức có thể. Đôi khi, sự khuôn phép ấy khiến tôi có vẻ già trước tuổi. Tôi chỉ dám sống đúng với độ tuổi của mình, đúng với sự nhí nhố, hồn nhiên của mình khi ở bên người thân, bạn bè.

Tôi từng nghĩ khi khoác lên mình danh hiệu Á hậu cho tới khi trở thành 1 bà lão, tôi vẫn sẽ phải tiếp tục cuộc sống khuôn phép, chừng mực như bây giờ. Tất nhiên, tôi hiểu rằng danh tiếng luôn đi liền với những góc khuất. Và tôi chấp nhận điều đó.

Let's block ads! (Why?)



new action movies 2016 - new horror movies 2016 - new sci fi movies 2016 - new comedy movies 2016 - new martial arts movies - new drama movies - new adventure movies - new romance movies 2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét