Sau khi lấy chồng được 2 năm, biết chồng không có khả năng sinh con theo cách thông thường nên chị Nguyễn Thu Trinh, 24 tuổi (xã Cao Viên, huyện Thanh Oai, Hà Nội) đã cùng chồng đến Bệnh viện Bưu điện lấy tinh trùng và trứng để tạo phôi.
Phôi này sau đó đã được vợ chồng chị Trinh gửi trong ngân hàng của bệnh viện đợi khi có điều kiện sẽ sinh con. Nhưng chưa kịp làm việc đó thì chồng chị Trinh mất trong một lần can bạn đánh nhau.
Sáu tháng sau ngày chồng mất, chị Trinh đã quyết định đến Bệnh viện để đặt phôi và sinh con. Khi ấy nhiều người đã bảo chị bị "điên" vì chị còn quá trẻ, tương lai còn dài phía trước mà lại tự "mua dây buộc mình".
Như một cơn ác mộng
Cho đến bây giờ chị Trinh vẫn không tin là chồng mình đã mất bởi chị luôn nghĩ rằng, anh ấy chỉ đi xa chưa có dịp trở về mà thôi. Nhớ lại cái đêm định mệnh ấy, nước mắt chị chảy tràn: "Đêm hôm đó thấy chồng mãi chưa về, mình gọi điện thì anh ấy bảo anh ấy đang đi uống rượu cùng với mấy người bạn. Vậy mà chỉ không lâu sau thì mình nhận được điện thoại báo là chồng mình can bạn đánh nhau nên bị người ta đâm chết".
Theo đó, tối 29-11-2016, anh Vũ Tuyên Q., SN 1989 (chồng chị Trinh - PV) đã cùng bạn là anh Nguyễn Văn Luân và vài người khác nữa đến nhà hàng Cây Cau, thôn Trung, xã Cao Viên, huyện Thanh Oai uống rượu. Rượu vào lời ra, anh Luân có to tiếng và xô xát với anh Thạch là chủ nhà hàng.
Thấy anh Luân và anh Thạch xô xát, một thanh niên cũng đang ngồi trong quán nhậu đã chạy vào khu bếp lấy con dao hằng ngày dùng để chọc tiết lợn lao ra tấn công anh Luân.
Thấy bạn bị thương, anh Q. lao vào ngăn. Hậu quả anh Q. bị thanh niên này đâm một nhát vào ngực gây mất máu nhiều. Dù được mọi người đưa đi cấp cứu nhưng anh Q. đã tử vong trên đường tới bệnh viện.
Gia Bảo chính là động lực để người mẹ trẻ mạnh mẽ hơn.
23 tuổi đã trở thành góa phụ khiến chị Trinh như gục ngã. Với chị những ngày tháng sau đó chỉ toàn là nước mắt. Chị đã không thể nhấc nổi đôi chân mình bước ra khỏi cửa căn phòng của hai vợ chồng suốt mấy tháng liền. Khóc nhiều khiến đôi mắt chị sưng húp.
Đêm đến, đối diện với căn phòng trống trải, chị không biết làm gì để vơi bớt cô đơn. Trên trang facebook cá nhân chị Trinh đã viết: "Có khi nào Valentine năm nay lại được như những năm trước không anh? Nói cho em biết em phải làm thế nào để tiếp tục cuộc sống được không anh? Em mệt mỏi lắm! Tại sao số phận lại trêu đùa chúng ta thế này. Em yêu anh rất nhiều".
Theo lời chị Trinh chia sẻ thì chị và chồng quen nhau đúng theo kiểu "cái duyên cái số nó vồ lấy nhau". Vô tình gặp nhau trên đường, trò chuyện làm quen thấy hợp nên hai người đã cho nhau số điện thoại rồi từ đó họ thường xuyên liên lạc với nhau.
3 năm sau ngày đầu làm quen, họ đã về chung một nhà. Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ luôn ríu ra ríu rít, ai cũng mong họ sớm sinh em bé để niềm vui được trọn vẹn hơn. Thế nhưng một năm trôi qua, rồi đến năm thứ 2, vợ chồng chị Trinh vẫn là vợ chồng son dù bản thân họ mong muốn có con hơn bất cứ ai.
Cuối cùng họ quyết định đến bệnh viện kiểm tra xem mấu chốt của việc họ chưa thể sinh con là vì nguyên nhân gì. Tại bệnh viện các bác sĩ kết luận lý do chưa thể sinh con là do chồng chị Trinh.
Dù buồn nhưng đôi vợ chồng trẻ vẫn động viên nhau để cùng vượt qua khó khăn. Cuối cùng, vợ chồng chị Trinh quyết định đến Bệnh viện Bưu điện để tạo phôi (sinh con trong ống nghiệm). Sau khi đã tạo được phôi, vợ chồng chị Trinh đã ký gửi tại ngân hàng của bệnh viện, chờ khi có đủ điều kiện sẽ sinh con.
Nơi cướp đi sinh mạng của người chồng hết mực yêu thương vợ.
Thực hiện ước nguyện khi chồng còn sống
"Chồng mất là một cú sốc quá lớn với mình. Thực sự thời điểm đó mình không biết sẽ phải sống thế nào để vượt qua nỗi đau ấy. Không chỉ đau vì mất chồng, mình còn đau hơn nữa vì không biết sẽ phải đối diện với cái phôi đang gửi trong ngân hàng của bệnh viện như thế nào.
Dù chưa thành hình hài nhưng nói gì thì nói nó cũng là máu mủ của cả hai vợ chồng, cũng là ước mơ của vợ chồng mình. Nếu bỏ nó thì mình thấy mình có tội với chồng quá nhưng nếu cấy để sinh con thì mình biết mình sẽ phải đối diện với nhiều khó khăn, vất vả lắm" - chị Trinh chia sẻ.
Thời điểm ấy chị Trinh đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều. Chị bảo, giá chồng mình là người không tử tế, nay đánh mai chửi thì có lẽ chị đã không mất một giây để quyết định mình nên làm gì. Đằng này, khi sống với nhau anh Q. luôn yêu thương, chiều chuộng và quan tâm hết lòng tới vợ. Đó là điều khiến chị Trinh day dứt khôn nguôi.
Sáu tháng sau ngày chồng mất, chị quyết định đến bệnh viện cấy phôi để sinh con. "Hồi đó nhiều người thân và bạn bè của mình phản đối ghê lắm. Mọi người nói mình đường phẳng không đi lại thích chọn đi con đường nhiều gập ghềnh, vất vả. Những người ác khẩu còn chửi mình bị điên, họ bảo mình giờ đang còn yêu chồng thì mù quáng thế, sau này có mà hối hận không kịp. Nhưng thôi kệ, ai nói gì thì nói, việc mình đã quyết thì mình cứ làm thôi" - chị Trinh nhớ lại.
Khỏi phải nói, khi việc cấy phôi thành công chị Trinh đã hạnh phúc như thế nào. Cứ hình dung ra việc chỉ một thời gian ngắn nữa thôi mình sẽ có một đứa con chung với chồng khiến chị như được tiếp thêm sức mạnh.
Nhưng cũng có lúc lòng chị chùng xuống, ấy là khi chị đi siêu âm, nhìn thấy con đã thành hình hài chị lại khóc. Những lúc ấy chị chỉ ước giá như việc chồng chị qua đời chỉ là cơn ác mộng, để rồi tỉnh cơn ác mộng ấy chị sẽ lại có chồng bên cạnh, cùng chị chia sẻ hạnh phúc khi sắp được làm bố mẹ.
"Giá như có thể thay đổi mọi chuyện! Giá như cái ngày đó không tồn tại thì lần nào gặp con sẽ trông thấy nụ cười trên khuôn mặt con chứ không phải lúc nào cũng vắt tay lên trán như thế này! Nhưng cuộc đời vốn dĩ không bao giờ có 2 từ giá như. Định mệnh thì không thể cãi được. Vui lên nhé người tình kiếp trước của tôi" - chị Trinh chia sẻ trên trang cá nhân.
Bệnh viện Bưu Điện, nơi giúp đỡ thành công nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn.
Ngày con chào đời, nhìn khuôn mặt con giống chồng như đúc, chị Trinh đã bật khóc vì hạnh phúc. Chị bảo, khi ấy thì mình biết mình sẽ phải sống vì ai! Sự ra đời của thiên thần nhỏ đã khiến chị Trinh bận rộn hơn rất nhiều. Cũng nhờ thế mà nỗi đau mất chồng cũng phần nào nguôi ngoai. Bởi với chị, yêu chồng bây giờ là đồng nghĩa với việc chăm con thật tốt.
Chị viết những dòng chia sẻ gửi vong linh người chồng đã khuất: "Nay sinh nhật anh. Mọi năm em sẽ chúc anh từ sớm nhưng năm nay em đang say sưa bên người con trai khác! Say sưa bên bỉm sữa, say sưa bên sự hoảng loạn vì cái gì của con cũng thấy thật khó hiểu. Một ngày 24 giờ vẫn thấy không đủ thời gian. Trước khi anh đi, anh không dặn đặt tên con là gì. Em xin tự đặt tên con là Gia Bảo (của để dành của bố mẹ). Gửi đến anh mấy tấm hình (hình con trai - PV) thay lời muốn nói. Dù không có anh ở bên nhưng em sẽ yêu thương Gia Bảo bằng tất cả những gì em có! Đang viết mà con khóc oe oe rồi, em phải trở về với thực tại đây. Anh sống vui vẻ ở thế giới của anh nhé! Em và Bảo cũng sẽ sống vui vẻ ở thế giới không anh! Nghĩ đơn giản cho nó là số phận đi, kiếp sau nhất định gặp lại".
Có lẽ, những lời dị nghị của thiên hạ trước quyết định không giống ai của chị đến bây giờ đã không còn ý nghĩa gì hết. Bởi bây giờ chị Trinh đang rất hạnh phúc bên thiên thần bé bỏng Gia Bảo. Chị quan niệm, cuộc đời của con người chỉ được sống một lần duy nhất thế nên chẳng có cớ gì mà mình lại không sống cho mình.
Hỏi chị, có khi nào cảm thấy hối hận về quyết định sinh con với chồng dù chồng đã mất không thì chị cười bảo: "Mình chưa bao giờ hối hận, thậm chí mình còn cảm thấy rất thanh thản khi đã thực hiện được ước được nguyện của chồng khi anh ấy còn sống.
Còn chuyện tương lai mình không nghĩ đến nhiều. Nếu sau này có một người đàn ông nào yêu thương mình thật lòng thì họ chắc cũng sẽ yêu thương cả con mình. Còn nếu họ không đủ bao dung để yêu con mình thì mình cũng chẳng tiếc làm gì.
Giờ mình có Gia Bảo rồi, mình sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ để nuôi con khôn lớn. Gia Bảo tuy không có bố ở bên nhưng lại được sống trong tình yêu thương của ông bà nội, ông bà ngoại và những người thân yêu. Như vậy con cũng hạnh phúc lắm rồi!".
Nhìn thiên thần bé nhỏ ngủ ngon lành trên tay người mẹ trẻ không hiểu sao sống mũi tôi cay cay. Tôi đã nghĩ rằng, nếu không có sự can đảm và tình yêu đủ lớn đối với chồng mình thì có lẽ Gia Bảo sẽ mãi không bao giờ có cơ hội để đến với thế giới này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét